Từ “Mái ấm Công đoàn” đến giảng đường Đại học

Bình minh đã rạng của một ngày cuối xuân, đầu hạ. Màu nắng mới khẽ hắt nhẹ lên khung cửa, những tia nắng yếu ớt dường như chưa đủ để khiến không gian nơi đây trở nên ngột ngạt, nhưng đủ để làm cho những tán lá xanh non mơn mởn ngoài kia phải run rẩy, sợ hãi khi “chúng” sắp phải chống chọi với những đợt nắng, gió của mãnh đất miền Trung vốn khắc nghiệt bao đời...

Dự định ngày nghỉ sẽ tìm một nơi thật yên tĩnh để hoàn thiện mấy nội dung tin, bài hoạt động của đơn vị, tôi chọn cho mình một gốc quán nhỏ ở cuối đường. Vừa hay, tiện thể nhâm nhi ly cà phê, vừa ngắm nhìn những giò hoa phong lan đang mùa đâm rễ, nhú mầm - một thú vui tao nhã mà chắc ai cũng một lần muốn trải nghiệm. Đang thả hồn vào khung cảnh thanh bình thì tiếng chuông điện thoại reo vang, xua tan luồng suy nghĩ. Tôi cầm máy lên, nghe rõ tiếng anh Lý.

- Chào chị Thảo.

- Dạ, em chào anh.

- Chị khỏe không chị?

- Dạ, em khỏe anh ạ. Anh ơi, em nhỏ tuổi hơn anh nhiều, anh đừng gọi em bằng chị, em ngại quá ạ!

- À dạ, chị ơi, cháu Thành nhà tôi vừa thi xong kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia, cháu đạt Giải Nhì môn Vật lý chị ạ. Tôi mới biết tin đêm qua, mừng quá sáng ra phải gọi điện báo ngay với chị.

- Ôi, thật hả anh, tuyệt vời quá. Em chúc mừng cháu và gia đình anh chị nhé!

Như vừa nhận được tin vui của chính con mình, tôi say sưa, háo hức nghe anh Lý kể chuyện về hành trình ôn thi và đạt giải của con anh ấy… quả thật, đó là những tháng ngày không thể nào quên đối với bố con anh. “Cháu có được kết quả như ngày hôm nay thật chẳng bõ công chút nào anh nhỉ. Bao cố gắng nỗ lực, bao vất vả, khó khăn cháu đã vượt qua, em tin với nghị lực và ý chí của Thành, rồi đây, cháu sẽ gặt hái nhiều thành công nữa anh ạ”!.

Lời tôi dứt, nhưng phía đầu máy bên kia, người đồng nghiệp tôi bỗng im lặng hồi lâu… phải chăng anh đang kìm nén muôn vàn cung bậc cảm xúc đang cuộn trào trong lòng như sóng vỗ… Anh bối rối nói lời cảm ơn rồi hứa có dịp nhất định sẽ ghé nhà tôi chơi. Tôi cũng thầm hẹn anh như thế…

Với tay cầm ấm trà, tôi rót một ly đầy rồi vô tư đưa lên miệng uống liền một hơi mà quên rằng trà vẫn còn rất nóng và đắng… Tôi hiểu, vì sao mình đã đón nhận và chia sẻ tâm tư của người đồng nghiệp bằng một cách tự nhiên như thế. Tự nói với lòng “niềm vui nhân đôi với anh Lý là có thật”. Cứ nghĩ rằng, với gia đình anh ấy, chẳng có niềm hạnh phúc nào bằng niềm hạnh phúc trong ngày vợ chồng, bố con anh được dọn về ngôi nhà mới mang tên “Mái ấm Công đoàn”- một mái ấm mà bao tháng, bao năm vợ chồng anh ước mơ, ấp ủ; một mái ấm mà những năm tháng tuổi thơ các con anh luôn khao khát, mong chờ.

Để rồi, chưa đầy nửa năm sau chuyến thăm hỏi xúc động ngày ấy, giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc đã trở thành hiện thực đối với các thành viên trong gia đình anh. Một “mái ấm tình thương” mang tên Công đoàn được tạo dựng lên từ chính sự quyết tâm của vợ chồng anh; sự tương trợ, sẻ chia của người thân, bạn bè, đồng nghiệp, và hiển nhiên chẳng thể nào thiếu được “bóng dáng” và “vòng tay nhân ái” của Công đoàn - một tổ chức mang trong mình sứ mệnh chở che, chăm lo, bảo vệ và đồng hành cùng người lao động, để những hoàn cảnh éo le, những mảnh đời khốn khó trong ngôi nhà chung EVN của chúng tôi được tiếp thêm động lực, niềm tin, hy vọng vào cuộc sống và nuôi dưỡng giấc mơ về một tương lai tươi sáng, tốt đẹp hơn.

Và giờ đây, niềm hạnh phúc ấy lại như được nhân lên gấp bội khi cậu bé Thành con anh Lý liên tục gặt hái thêm nhiều thành tích xuất sắc trong học tập, từ các giải học sinh giỏi cấp trường, cấp huyện, cấp tỉnh… đến học sinh giỏi Quốc gia, Thành cứ bước đi từng bước, từng bước vững vàng để tới đích. Phải chăng, trong ngôi nhà đong đầy tình yêu thương đó, một khao khát cháy bỏng được trỗi dậy, một mầm xanh tươi tốt được bén rễ, đâm chồi nảy lộc, mạnh mẽ vươn lên như nhành lan Phi điệp xanh nõn kia, chỉ trong nay mai sẽ cho ra những nụ hoa tím biếc, lặng lẽ khoe sắc, lặng lẽ tỏa hương dâng đời.

Những giọt nắng sớm êm ả, dịu nhạt đã bắt đầu chuyển dần sang màu vàng ươm, suôn mềm, sóng sánh. Tôi vẫn ngồi ở gốc quán cuối phố mà lòng cứ dâng lên niềm cảm xúc lâng lâng khó tả. Niềm vui của gia đình anh Lý, của cháu Thành mà sao cứ làm tôi xốn xang đến lạ. Tôi chợt nghĩ đến ngày mai. Một ngày mai tươi sáng đang chờ đón Thành ở phía trước với biết bao điều mới mẽ, tốt đẹp, để bù đắp cho cháu những thiệt thòi, những nỗ lực không biết mệt mỏi trong tháng ngày đã qua.

Một buổi sáng, Thành nhắn tin cho tôi báo rằng cháu được tuyển thẳng vào trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Đọc tin, tôi vừa vui mừng, vừa xúc động. Mặc dù biết trước với thành tích học tập xuất sắc, chắc chắn Thành sẽ được xét tuyển theo nguyện vọng. Dù gì tôi cũng thấy mình có duyên với gia đình anh Lý và cháu Thành, nên bản thân cũng muốn biết về dự định, ấm ủ của cháu trong tương lai. Đáp lại câu hỏi của tôi, Thành không chút do dự trả lời:“Sau này học xong cháu sẽ thi tuyển vào ngành điện lực, cháu muốn có cơ hội trở thành đồng nghiệp của bố, dì ạ!”.

Thật sự, khi nghe câu trả lời của Thành, tôi nghĩ không chỉ tôi mà bất kỳ ai đã, đang gắn bó với ngành điện đều cảm thấy xúc động, bùi ngùi... Dẫu biết rằng, con đường phía trước của Thành còn nhiều gian nan, vất vả, dẫu biết rồi đây anh Lý sẽ càng “nặng vai” hơn khi vừa lo cho cuộc sống gia đình, vừa giúp cậu con trai đầu lòng toại nguyện ước mơ trên giảng đường đại học, nhưng tôi vẫn tin tường rằng bố con anh sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn để theo đuổi, thực hiện được ước mơ, hoài bão của mình, hy vọng về một tương lai rộng mở.

Chợt thấy, đôi khi niềm vui, niềm hạnh phúc đến với mỗi chúng ta chỉ xuất phát từ những điều vô cùng nhỏ bé và giản dị. Tôi cũng thế, ngoài lời động viên, khích lệ dành cho anh Lý và những người đồng nghiệp có hoàn cảnh kém may mắn, tôi chỉ có thể thông qua cách thể hiện này, mạnh dạn viết lên đôi dòng suy nghĩ chân thật, mạo muội sẻ chia, lan tỏa tới mọi người những câu chuyện nghề, chuyện đời… của người thợ điện, để những thua thiệt, mất mát trong cuộc sống của họ phần nào được sẻ chia, xoa dịu, để tất cả chúng tôi cùng nhau gìn giữ, vun đắp nên tình yêu thương trong ngôi nhà mang tên ngành Điện lực Việt Nam. Chỉ thế thôi… đủ để tôi thấy vui và hạnh phúc biết nhường nào./.

Bút ký (kỳ 2): Phương Thảo

Tác giả: Phương Thảo
Tin liên quan