Thơ Chuyện tình trụ điện - Đường dây
Trụ đứng vững nhờ dây chằng néo
Dây vượt đường trụ kéo trên vai
Trải qua đường rộng, sông dài
Mối tình sâu nặng ngày ngày bên nhau
Rồi một hôm trụ kia than thở
Anh dây kia sao nỡ đè tôi
Làm gì có chuyện trên đời
Đè đầu, cưỡi cổ mãi tôi thế này?
Trụ nghĩ thế vươn vai vứt bỏ
Trút đường dây vệ cỏ ven đường
Dứt tình chẳng chút tiếc thương
Mặc cho dây chịu gió sương đêm ngày
Trời bỗng chuyển mây đen, sấm chớp
Gió nổi lên từng đợt liên hồi
Hiểu ra mọi chuyện đã rồi
Không dây chằng néo, tiêu đời trụ thôi
Trụ ngã xuống toàn thân đau nhức
Nhưng còn may chẳng nứt, bể chi
Trụ ơi! Chớ có so bì
Có dây, có trụ chẳng gì chuyển lay
Sống trên đời chớ đừng câu nệ
Luôn giữ cho quan hệ keo sơn
Trụ ơi chớ có trách hờn
Dây luôn yêu trụ còn hơn biển đầy
Mang ánh sáng văn minh đi khắp
Các thôn làng tràn ngập niềm vui
Trụ ơi! Chớ có ngậm ngùi
Có dây, có trụ ngọt bùi sẻ chia.
Phạm Thanh Quang – ĐL Lấp Vò